[HP fanfic] AI THẮP LỬA TÌNH
  • Sau trận chiến định mệnh, chúa tể Voldemort tan thành tro bụi, mọi thứ dần dần quay về với quỹ đạo vốn có của nó. Bộ ba ra trường với thành tích xuất sắc, Harry trở thành một thần sáng, Hermione thì trở thành Bộ trưởng Pháp thuật còn Ron thì tiếp tục học cao hơn để trở thành một giáo sư độc dược tại Hogwart.
  • Mấy năm cứ trôi qua bình yên như thế, ít nhất là đối với những người khác, còn lúc này đây, Draco Malfoy đang khóa mình trong phòng, những chai rượu đã chất đầy trên bàn làm việc, còn anh thì đang nằm vật ra trên sàn nhà.
  • Từ sau cuộc chiến ấy, không hiểu sao anh cứ nghĩ mãi về đôi tay của Harry khi tóm lấy tay anh kéo ra khỏi biển lửa.
  • Vì sao hả Harry Potter? Chúng ta là kẻ địch, tại sao lại phải kéo tôi ra khỏi đó, để rồi vứt tôi vào một đám lửa còn tuyệt vọng hơn?
  • Vì cớ gì mà một Malfoy lại đi rung động trước một tên con trai, hơn nữa còn là Harry Potter? Draco tuyệt vọng trước tình yêu của chính mình, anh không dám kể cùng ai và cũng không có ai để kể.
  • Thật vậy, anh cô độc.
  • Anh cô độc trên ngai vàng của chính mình.
  • Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, giọng của Narcissa Malfoy vang lên:
  • “Rồng nhỏ, ba con gọi con đến phòng làm việc nói chuyện kìa”.
  • Draco lấy lại tinh thần, nhấc người đứng dậy đi về phía cửa phòng.
  • “Ôi Rồng nhỏ, con lại uống rượu đấy à? Càng ngày con càng hãm vào cái thú vui chẳng bổ béo gì này, mẹ thật sự rất lo lắng đấy”.
  • Draco không nói gì, đi nhanh về phía phòng làm việc, Lucius Malfoy đã ngồi ở đó, cạnh lò sưởi.
  • “Ba”.
  • Lucius quay lại, vỗ vỗ vào vị trí còn trống bên cạnh mình, ý bảo Draco lại ngồi.
  • “Draco”, Lucius lên tiếng, “Đến lúc con phải kế thừa gia sản rồi, ba không còn đủ sức nữa”.
  • Rồi ông trầm tư một lúc, “Nhưng là một Malfoy, việc đầu tiên con cần làm là phải cưới một cô vợ thuần huyết đã. Ba đã chọn cho con rồi, là con gái nhà Avery, Axanne Avery. Ngày mai con sẽ đi gặp cô bé, rồi hai đứa hãy kết hôn vào tháng một năm sau”.
  • Draco mệt mỏi gật đầu. Anh biết rằng cuộc hôn nhân duy trì huyết thống thuần tuý giữa các gia tộc thuần huyết là không thể tránh khỏi, huống hồ là nhà Malfoy.
  • Về phòng, anh lôi tờ Nhật báo tiên tri ra, ngay trang đầu tiên là gương mặt Harry tươi cười bắt tay với bộ trưởng pháp thuật Hermione. Cậu vừa hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, là thần sáng xuất sắc nhất năm.
  • Draco đưa tay chạm lên gương mặt của Harry trong bức ảnh. Một phù thuỷ như thế, có lẽ sẽ chẳng bao giờ thuộc về anh. Một người như anh, một tên phù thuỷ cao quý còn trẻ nhưng đã sắp chết vì lưới tình vô vọng bủa vây.
  • Ôi Harry Potter, cậu sẽ chẳng bao giờ hiểu được tâm trạng của tôi, hiểu được tình yêu đè nén của tôi. Ngày mai thôi, tôi sẽ phải đi gặp vị hôn thê của mình, một người mà đến cái tên tôi cũng xa lạ, và chúng tôi sẽ kết hôn khi mùa xuân vừa tới. Rồi chúng tôi sẽ có những đứa con thuần huyết và cao quý, tôi sẽ tôn trọng mẹ của chúng và yêu thương chúng, trong khi tình yêu của tôi thì lại chỉ dành riêng cho cậu. Thật tuyệt vọng biết bao!
  • Rồi Draco thiếp đi, ôm chặt tờ báo trong ngực.
  • Sáng hôm sau, Draco khoác lên mình bộ vest đen đi gặp Axanne. Không hổ là gia tộc thuần huyết, cô nàng thật sự rất cao quý và xinh đẹp với mái tóc nâu và đôi mắt sáng.
  • “Cô Avery”.
  • Axanne ngẩng đầu lên, cười cười chào Draco, “Ngài Malfoy”.
  • Hai người ngồi yên lặng dùng bữa, tuy không ai nói gì nhưng cả hai đều hiểu, họ ở đây chỉ vì cha mẹ. Cuộc hôn nhân này định trước là sẽ chẳng có chút ấm áp nào hết.
  • Bỗng nhiên, Draco nhìn thấy một hình bóng đi ngang qua nơi anh đang ngồi, anh ngẩng phắt đầu lên. Và rồi, trước con mắt dò xét của Axanne, Draco nói:
  • “Xin lỗi, cô Avery, tôi có chuyện gấp cần phải làm ngay bây giờ, nếu cô không phiền, chúng ta hãy gặp nhau vào một ngày khác được chứ?”
  • “Ồ, vâng…”
  • Ngay sau đó, Draco đi nhanh ra ngoài, anh đi theo người mà ban nãy anh nhìn thấy. Khoảng cách giữa hai người rút ngắn dần cho đến lúc chỉ còn khoảng năm bước chân.
  • Đúng là Harry! Cậu đến một khoá cảng rồi biến mất, Draco nhanh chân theo phía sau.
  • Đây là khoá cảng dẫn đến Hẻm Xéo. Nơi đây các phù thuỷ qua lại tấp nập, nếu không theo sát thì có thể mất dấu như chơi! Draco đẩy nhanh tốc độ, thấy Harry bước vào Tiệm Giỡn Phù Thỉ Wỷ Wái của Fred và George.
  • Một thần sáng như cậu thì tới nơi này làm gì?
  • Draco đứng bên ngoài chờ đợi. Một lúc sau, Harry bế một đứa nhỏ xinh xắn đi ra. Draco nghe thấy đứa trẻ nói:
  • “Ba Harry, hôm nay chúng ta đi đâu nữa?”
  • “Chúng ta sẽ đến nhà ở thế giới Muggle nhé?” - Harry đáp.
  • “Vâng ạ!”
  • Đứa bé rất đáng yêu và ngoan ngoãn, Harry không cưỡng được đưa tay lên bẹo má nó rồi tiếp tục bước đi. Giữa hai phù thuỷ một lớn một nhỏ ấy là bầu không khí vui vẻ hạnh phúc biết bao.
  • Nhưng trái ngược với khung cảnh hạnh phúc đó, Draco đang sững sờ mà vô thức nhìn chằm chằm vào Harry, trong đầu không ngừng dâng lên vô số những câu hỏi. anh không ý thức được hành vi của mình lúc này không giống một quý tộc chút nào.
  • Không biết có phải do bản thân là thần sáng nên Harry rất nhạy cảm với những ánh mắt của mọi người hay không, mà đột nhiên cậu dừng lại, quay đầu về phía Draco đang đứng. Thấy Draco đang nhìn chằm chằm vào mình với vẻ sửng sốt, Harry cất giọng ngạc nhiên:
  • “Malfoy?”
  • Draco như vừa trở về từ một chuyến du ngoạn xa xôi nào đó, anh giật mình nhận ra mình vừa thất thố đến nhường nào. Anh cứng nhắc nặn ra một nụ-cười-chuẩn-Malfoy, cái nụ cười ngạo mạn ấy…
  • “Potter, đã lâu không gặp”.
  • Rồi Draco bước về phía Harry.
  • Dưới trận tuyết trắng xoá đầu đông, mái tóc bạch kim của anh như phát sáng vậy; nhưng mái tóc ấy lại khiến gương mặt vốn nhợt nhạt của Draco càng trở nên ốm yếu tiều tuỵ quá đỗi - Harry nghĩ, và nhìn quầng thâm dưới mắt kìa, tên này đã thức trắng bao nhiêu đêm vậy? Chà, nhưng cái khí chất Malfoy trên người hắn thì chẳng lẫn vào đâu được.
  • Draco dừng lại trước mặt Harry, ánh mắt đầy nghi hoặc dừng lại trên người đứa bé.
  • “Đây là…”
  • “Con gái của Hermione và Ron, nó tên là Rose”.
  • “Ồ, ra là thế”. Draco thở phào một cái trong lòng, không phải là con của Harry là được.
  • “Vậy, Malfoy, cậu ở đây làm gì?”
  • “Có việc ở gần đây, đi ngang qua thì gặp cậu. Ừm… Chúc mừng trở thành thần sáng ưu tú”.
  • Harry hơi bất ngờ. Mặc dù sau khi cứu Draco ra khỏi biển lửa, mối quan hệ của hai người trở nên dịu đi không ít, thậm chí đôi lúc nhà Malfoy còn vô-tình nhắc đến Harry, Hermione hay Ron với một thái độ hoà hoãn, nhưng cậu không nghĩ rằng Draco sẽ thân thiện với mình như thế.
  • “Cảm ơn”, Harry nói, “Cậu có muốn dùng trà không? Bọn tôi chuẩn bị tới thế giới Muggle, tôi đang sống trong căn nhà cũ của dì tôi ở đó”.
  • “Cậu sống ở thế giới Muggle?”
  • “Vào mùa đông thôi, tôi thích máy sưởi ở đó hơn là lò sưởi ở đây. Ở thế giới Muggle, tôi có thể chuyển máy sưởi tới bất cứ đâu mà tôi thích. Với lại, tôi cũng sợ lạnh nữa”.
  • Vậy là Draco đi cùng với Harry và Rose tới ngôi nhà ở thế giới Muggle ấy. Căn nhà số 4 đường Privet Drive.
  • Chà, đúng là ấm thật.
  • Harry thả Rose xuống, cô bé nhanh nhẹn chạy vào bếp và lấy ra một hộp trà bá tước. Để ý thì mái tóc cô bé xoăn giống mẹ của mình, còn màu tóc thì giống ba.
  • “Con bé thật đáng yêu phải không?” Harry cười nhẹ.
  • “Nó sẽ là một Gryffindor xuất sắc”.
  • “Ha ha, tôi cũng đoán thế, bố mẹ nó thực sự là những phù thuỷ ưu tú, chẳng qua là hai người đó hơi bận nên Rose thường ở với tôi hơn”.
  • “Một thần sáng như cậu mà lại rảnh rỗi thế sao?”
  • “Thực sự thì cũng không thể gọi là rảnh rỗi, khi tôi bận thì sẽ đưa con bé tới Tiệm Giỡn của bác nó, xong việc thì đón nó về. Nhưng còn đỡ hơn Hermione và Ron, hai người họ không thấy con bé cả tuần nay rồi, phải sang Pháp để tham dự sự kiện nghiên cứu độc dược”.
  • Harry đưa Draco vào phòng khách, Rose đã pha trà xong, đang lôi ra những chiếc bánh nhỏ đặt lên đĩa. Đôi tay bé xinh cứ làm thoăn thoắt, sau đó cô bé lấy ra một cuốn sách, trèo lên sô pha bắt đầu đọc.
  • Nhìn kĩ thì đó là cuốn “Tổng hợp thần chú mới và cũ” do chính tay Hermione viết khi vừa tốt nghiệp Hogwart.
  • “Còn nhỏ mà đã hành xử như một Gryffindor rồi”, Draco cảm thán.
  • Harry cười cười, hai người ngồi xuống ghế và dùng trà. Bầu không khí thật yên bình.
  • Ít nhất thì khi người ngoài nhìn vào sẽ thấy vậy. Còn đối với hai đương sự thì thực sự rất lúng túng. Hai kẻ thù cũ ngồi uống trà với nhau, nghe thật lạ lùng.
  • Draco nhấp một ngụm trà, nói:
  • “Potter, dạo này thế nào?”
  • “Bận rộn với các vụ án. Từ sau khi Voldemort chết thì thỉnh thoảng vẫn có mấy tên cực đoan gây hấn khắp nơi”.
  • “Nghe có vẻ thực sự mệt mỏi nhỉ”.
  • “Còn cậu, Malfoy, bận gì mà đến nỗi mắt thâm quầng thế kia?”
  • Draco vô thức đưa tay lên mắt. Mấy năm nay anh cứ vùi trong tương tư đến mệt mỏi, không chú ý đến bản thân mấy, đến nỗi không ý thức được lúc này nhìn mình tiều tuỵ thế nào.
  • “À… Lo cho sản nghiệp của dinh thự Malfoy thôi. Và nghĩ cách từ chối mấy cuộc hôn nhân thuần huyết”.
  • “Nghe còn mệt mỏi hơn tôi đấy…”
  • Rồi hai người tâm sự với nhau cả ngày hôm đó, dưới cái nắng hanh dịu dàng, trong căn phòng ấm áp. Mọi mâu thuẫn, ngượng nghịu trước đây như bị bỏ quên vào dĩ vãng - nơi nó vốn thuộc về. Chẳng ai lại nghĩ đó là một khung cảnh nên có giữa hai kẻ thù cũ cả. Bức tường ngăn cách nặng nề giữa hai người dường như đang dần bị dỡ đi, từng viên gạch một.
  • Rồi cũng tới lúc phải chào tạm biệt, Harry dẫn Rose đi tiễn Draco. Rose vẫy vẫy tay với Draco. Mặc dù không hiểu cô bé muốn làm gì nhưng Draco vẫn nghiêng người qua. Đột nhiên, Rose hôn một cái lên má Draco. Hành động này không chỉ khiến Draco mà ngay cả Harry cũng phải bất ngờ.
  • “Malfoy, con bé thực sự rất quý cậu thì phải. Ngoài tôi và Hermione, ngay cả Ron nó cũng chẳng thèm hôn đâu, bảo là bố trông luộm thuộm quá”, thực sự là do nghiên cứu ngày đêm, Ron trông rất không giống một phù thuỷ đứng đắn, râu thì quên cạo, tóc thì rối bù và quần áo thì lôi thôi. Nhưng dù sao thì cậu ta cũng chẳng để ý tới ngoại hình của mình lắm, chỉ là rất ghen tị khi con gái không hôn mình thôi.
  • Draco bế Rose lên, hôn vào trán nó, hỏi:
  • “Vậy thì, Rose, chú đến đây thường xuyên được không?”
  • Harry hơi bất ngờ về câu hỏi này nhưng không nói gì. Còn Rose thì cúi đầu vân vê vạt áo, rồi cô bé khẽ gật đầu, “Vâng ạ”.
  • Thế là từ sau ngày hôm ấy, Draco thường xuyên tới nhà Harry, lúc thì mang theo những món đồ chơi nho nhỏ của mình trước kia cho Rose, lúc thì mang cho cô bé những gói kẹo ngon. Dần dà, Draco cứ ra vào nhà của Harry như nhà của mình vậy.
  • Draco thấy như cuộc sống đang tặng anh một món quà đẹp. Có thể đúng lý hợp tình mà thường xuyên ở bên người mình thích thì còn gì hạnh phúc hơn. Hơn nữa, anh còn được “con nuôi” của Harry công nhận.
  • Khoảng một tháng trôi qua, Draco đã vứt bỏ cái vẻ tiều tuỵ và trở về là một Malfoy đúng nghĩa, với khí chất cao ngạo và tỏa sáng. Rose thì càng ngày càng thích anh hơn và Harry cũng dần coi anh là một người bạn thân thiết.
  • Nhưng mà sự bình yên của ba con người không làm cuộc sống thôi bày trò, dường như nó cần một vở kịch để nhâm nhi tách trà Earl Gray thơm ngon mỗi chiều vậy.
  • Sáng nay, vợ chồng Hermione và Ron đã trở về từ Pháp, tới buổi chiều thì hai người tới nhà Harry để đón Rose. Hai người có chìa khoá nhà Harry nên tự mở cửa vào mà không cần thông báo, dù sao thì Harry cũng đã nói rằng Rose ở nhà, báo hai người cứ vào đón cô bé.
  • Đột nhiên, Hermione dừng lại trước cửa thông ra sân sau làm Ron va vào người cô. Ron nhìn gương mặt tràn đầy kinh ngạc với đôi mắt mở to hết cỡ và cái miệng đang mấp máy của cô, khó hiểu hỏi:
  • “Sao thế Mione?” - Rồi Ron nhìn theo hướng mắt của Hermione, và cũng mắt chữ O mồm chữ A lắp bắp không thành lời.
  • Trong sân, Harry và Draco đang ngồi uống trà với nhau, cười nói vui vẻ, thỉnh thoảng họ còn cúi người xuống trêu Rose đang ngồi ngoan ngoãn trong lòng Draco. Dưới cái nắng mờ nhạt hiếm hoi của một buổi chiều lạnh lẽo ở nước Anh, ba người trông thật ấm áp giống như một gia đình.
  • “Malfoy chết tiệt!” Ron hét lớn, “Buông con tao ra ngay, mày đang làm cái quái gì ở đây thế?”
  • Lúc này Harry và Draco mới nhìn sang, bất ngờ khi thấy Hermione và Ron đang đứng trong sân. Họ không để ý tới. Draco buông Rose xuống nhưng cô bé lại trèo vào lòng anh ngồi. Bất đắc dĩ, Draco phải bế cô bé lên, cùng Harry vào trong nhà để nói chuyện với Hermione và Ron.
  • Vào phòng khách, bốn người ngồi xuống hưởng thụ cái ấm áp phả ra từ máy sưởi, lúc này Rose mới cất tiếng:
  • “Con chào bố mẹ”. Rồi lại ngồi vào lòng Draco.
  • Ron lại định hét lên cái gì đó, bị Hermione ngăn lại:
  • “Ronald, bình tĩnh trước đã”. Rồi cô quay sang hỏi Harry, “Harry, bồ có thể giải thích cho tụi mình chuyện gì đang diễn ra không?”
  • “À thì…” Harry hơi lúng túng, “Rose rất thích Draco nên gần đây cậu ấy có đến đây chơi với con bé. Hiếm lắm mới có chút nắng nên bọn mình ra ngoài ngồi…”
  • “Lạy râu Merlin!”, Ron nói, cắt ngang lời Harry, “Bồ có nhớ cậu ta từng là tử thần thực tử không đấy hả thần sáng xuất sắc của năm? Hơn nữa, cậu ta từng chế nhạo, ngáng đường chúng ta. Đừng nói là bồ quên rồi đấy chứ?”
  • “Mình nhớ, nhưng mà nhiều năm qua rồi, cậu ấy cũng thay đổi rồi mà”, Harry nói.
  • “Chưa hết, Rose còn chưa từng chủ động ngồi vào lòng mình bao giờ đâu! Cậu ta bỏ bùa mê thuốc lú gì cho hai người thế?!”
  • Nói rồi Ron ngồi xuống một góc sô pha, nhìn ấm ức cực kì, đôi mắt cậu ta còn hơi đỏ lên nữa.
  • Hermione thì ngồi nhìn hai người Draco và Harry nãy giờ với ánh mắt chăm chú như lúc cô đọc một cuốn sách giáo khoa về thần chú vậy. Cô thấy Draco ngồi cúi đầu im lặng, thỉnh thoảng ôm lấy Rose trong lòng bằng đôi tay run run. Harry khi nghe thấy những lời kể tội Draco của Ron thì quay sang nhìn anh đầy lo lắng, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Draco, cậu bình tĩnh trở lại. Hermione như ngộ ra gì đó, mà nhìn hai người này, có lẽ chính họ cũng chưa ý thức được.
  • Không thể tin nổi. Mới chưa đầy một tháng mà Harry đã… Lại còn là với Draco Malfoy nữa chứ!
  • “Cũng may mà cậu ấy chưa nhận ra, có thể còn có hi vọng chăng?” - Hermione nghĩ, nhưng rồi lại tự dập tắt đi cái suy nghĩ ấy của mình. Harry là ai kia chứ, kể cả chưa nhận ra thì có thể nào cậu ấy lại buông bỏ cảm xúc của mình dễ dàng thế? Mà có lẽ là ngay khi hai người rời nhau ra thôi, Harry sẽ nhận thấy được tình cảm của mình ngay lập tức.
  • Hermione thở dài, cô nhìn Harry như nhìn đứa em trai khù khờ rơi vào lưới tình vậy. Đành thế, còn có cách nào khác hay sao?
  • Rồi cô đứng dậy, bế Rose lên và kéo Ron về:
  • “Harry, bọn mình về đây, hôm khác mình sẽ ghé thăm bồ sau”.
  • Harry và Draco đứng dậy tiễn ba người, Ron vẫn còn đang ầm ĩ vì Rose tránh né ba nó mà lại ngồi vào lòng kẻ thù.
  • “Được rồi Ronald, chẳng phải tại anh luộm thuộm quá sao”, Hermione nói, “Trên người còn toàn mùi độc dược”.
  • Harry cười cười vẫy tay với họ, “Tạm biệt, Rose, hôm khác tới nhé”.
  • Rose hôn nhẹ lên má Harry và Draco, khẽ nói: “Tạm biệt ba Harry, chú Draco”.
  • Trước khi đi, Hermione quay lại nhìn thật sâu vào mắt Draco, anh hơi bất ngờ nhưng cười đáp lại rồi gật đầu. Thấy thế, Hermione mới yên tâm rời đi. Giữa hai người đã hình thành một thứ giống như là bản cam kết.
  • “Được rồi Malfoy, vào nhà thôi. Xin lỗi vì chuyện hôm nay nhé, tôi vẫn chưa kể với bọn họ nên họ mới như vậy”.
  • “Không sao”.
  • Draco theo sau Harry vào trong nhà. Giữa mùa đông nước Anh lạnh lẽo, ngôi nhà như được sưởi bằng lửa tình, ấm áp vô cùng. Chỉ đáng tiếc là, có một ngọn lửa đã cháy mà chính nó chẳng hề hay.
  • Mùa đông đáng ghét ấy trôi qua cũng nhanh, bướm đã lại bay đầy trên những vườn hoa ở hạt Surrey. Hôm nay Draco cũng sang thăm Harry.
  • Kính coong—
  • Chuông cửa vang lên, Harry bước tới mở cửa, không ngạc nhiên khi thấy người đứng đó là Draco. Trên tay anh cầm một chai rượu mạnh của Muggle.
  • “Malfoy, trông cậu không được… Nói sao nhỉ, không được vui cho lắm”.
  • Draco bỏ áo khoác và khăn choàng, Harry đón lấy rồi treo lên móc để đồ, tiện thể lấy cho Draco một đôi dép đi trong nhà. Không biết từ bao giờ, Harry lại hình thành thói quen này nữa, dù rằng ở đây, tuyệt đại đa số mọi người đều đi cả giày vào nhà.
  • Draco nằm ườn ra sô pha, tự nhiên như ở nhà mình, chán nản nhìn lên trần nhà mà thở dài.
  • “Ba mẹ tôi đã biết tôi không đi gặp vị hôn thê của mình…”
  • Đôi tay đang rót trà của Harry ngưng lại một chốc.
  • “Và…”
  • “Và họ đang tức giận hết mức. Họ lệnh cho tôi ngay ngày mai phải đi gặp cô ấy, xin lỗi và cầu hôn, tốt nhất là trong tháng này làm đám cưới luôn”.
  • Trong tim Harry như chợt xuất hiện một lỗ đen nhỏ, rút hết những cảm xúc trong đó, chỉ để lại một khoảng không vô định. Khoảng không ấy như thu hẹp dần, chực đè chết con người yếu ớt là cậu bên trong.
  • Harry không hiểu sao mình lại như thế nữa. Cứ như đột nhiên có một mầm cây đang cố chui lên trong khu vườn hoang tàn đã đóng chặt cổng bao lâu nay vậy. Rạo rực và tràn trề.
  • Thấy Harry im lặng, Draco cất tiếng hỏi: “Potter? Potter?... Harry!”
  • Nghe thấy hai tiếng “Harry”, cậu chợt bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn Draco. Thấy trong ánh mắt anh tràn ngập lo lắng và hình ngược của mình, Harry ngộ ra điều gì đó.
  • Ra là đã có mầm tình được thắp lên, giữa tâm hồn đã lặng lẽ nhiều năm của cậu. Lửa tình âm ỉ cháy, chỉ chờ một thứ xúc tác để bùng lên thôi. Chất xúc tác ấy, chính là hôn nhân của Draco…
  • Harry buồn bã. Ngay khi biết mình yêu người ta, lại biết được tin người ấy sắp phải đi gặp hôn thê tương lai.
  • Giờ thì cậu tuyệt vọng hơn.
  • “Không có gì… Cậu… sẽ cưới ai?”
  • Draco lại nằm vật ra sô pha, chán nản nói: “Biết con gái nhà Avery không, Axanne Avery ấy”.
  • “À, biết, cô ấy khá xinh đẹp. Nhưng mà… không phải hơi vội vàng sao?”
  • “Tôi nào có quyền lựa chọn”. Draco nhún vai, vắt tay lên trán, “Thực ra thì tôi muốn bỏ trốn hơn”.
  • “Vậy nên cậu mới thường xuyên đến đây sao?”
  • Draco không hề nhận ra sự mong chờ trong câu hỏi của Harry, đáp: “Một phần thì đúng là như thế…”
  • Harry hơi nhíu mày, đưa tay đẩy cặp kính lên một chút.
  • “Nhưng mà vài hôm nữa là tôi trở về thế giới phù thuỷ rồi. Trời đã ấm lên rồi”.
  • Draco nhổm dậy, “Vội vậy à? Thế thì tôi biết tìm cậu ở đâu?”
  • “Tôi sẽ dùng cú thông báo cho cậu sau, hơi xa một chút”.
  • “Vậy thì”, Draco cầm chai rượu trên bàn lên, “Tối nay uống với tôi một chút được chứ?”
  • Chẳng có lý do nào để từ chối cả, Harry gật đầu. Dù sao cũng chỉ còn mấy ngày nữa…
  • Hai người uống đến quá nửa đêm. Tửu lượng của Draco được bồi đắp qua những buổi tiệc xã giao nên khá hơn, Harry thì đã mơ màng từ lâu.
  • Sau trận chiến định mệnh, chúa tể Voldemort tan thành tro bụi, mọi thứ dần dần quay về với quỹ đạo vốn có của nó. Bộ ba ra trường với thành tích xuất sắc, Harry trở thành một thần sáng, Hermione thì trở thành Bộ trưởng Pháp thuật còn Ron thì tiếp tục học cao hơn để trở thành một giáo sư độc dược tại Hogwart.
  • Mấy năm cứ trôi qua bình yên như thế, ít nhất là đối với những người khác, còn lúc này đây, Draco Malfoy đang khóa mình trong phòng, những chai rượu đã chất đầy trên bàn làm việc, còn anh thì đang nằm vật ra trên sàn nhà.
  • Từ sau cuộc chiến ấy, không hiểu sao anh cứ nghĩ mãi về đôi tay của Harry khi tóm lấy tay anh kéo ra khỏi biển lửa.
  • Vì sao hả Harry Potter? Chúng ta là kẻ địch, tại sao lại phải kéo tôi ra khỏi đó, để rồi vứt tôi vào một đám lửa còn tuyệt vọng hơn?
  • Vì cớ gì mà một Malfoy lại đi rung động trước một tên con trai, hơn nữa còn là Harry Potter? Draco tuyệt vọng trước tình yêu của chính mình, anh không dám kể cùng ai và cũng không có ai để kể.
  • Thật vậy, anh cô độc.
  • Anh cô độc trên ngai vàng của chính mình.
  • Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, giọng của Narcissa Malfoy vang lên:
  • “Rồng nhỏ, ba con gọi con đến phòng làm việc nói chuyện kìa”.
  • Draco lấy lại tinh thần, nhấc người đứng dậy đi về phía cửa phòng.
  • “Ôi Rồng nhỏ, con lại uống rượu đấy à? Càng ngày con càng hãm vào cái thú vui chẳng bổ béo gì này, mẹ thật sự rất lo lắng đấy”.
  • Draco không nói gì, đi nhanh về phía phòng làm việc, Lucius Malfoy đã ngồi ở đó, cạnh lò sưởi.
  • “Ba”.
  • Lucius quay lại, vỗ vỗ vào vị trí còn trống bên cạnh mình, ý bảo Draco lại ngồi.
  • “Draco”, Lucius lên tiếng, “Đến lúc con phải kế thừa gia sản rồi, ba không còn đủ sức nữa”.
  • Rồi ông trầm tư một lúc, “Nhưng là một Malfoy, việc đầu tiên con cần làm là phải cưới một cô vợ thuần huyết đã. Ba đã chọn cho con rồi, là con gái nhà Avery, Axanne Avery. Ngày mai con sẽ đi gặp cô bé, rồi hai đứa hãy kết hôn vào tháng một năm sau”.
  • Draco mệt mỏi gật đầu. Anh biết rằng cuộc hôn nhân duy trì huyết thống thuần tuý giữa các gia tộc thuần huyết là không thể tránh khỏi, huống hồ là nhà Malfoy.
  • Về phòng, anh lôi tờ Nhật báo tiên tri ra, ngay trang đầu tiên là gương mặt Harry tươi cười bắt tay với bộ trưởng pháp thuật Hermione. Cậu vừa hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, là thần sáng xuất sắc nhất năm.
  • Draco đưa tay chạm lên gương mặt của Harry trong bức ảnh. Một phù thuỷ như thế, có lẽ sẽ chẳng bao giờ thuộc về anh. Một người như anh, một tên phù thuỷ cao quý còn trẻ nhưng đã sắp chết vì lưới tình vô vọng bủa vây.
  • Ôi Harry Potter, cậu sẽ chẳng bao giờ hiểu được tâm trạng của tôi, hiểu được tình yêu đè nén của tôi. Ngày mai thôi, tôi sẽ phải đi gặp vị hôn thê của mình, một người mà đến cái tên tôi cũng xa lạ, và chúng tôi sẽ kết hôn khi mùa xuân vừa tới. Rồi chúng tôi sẽ có những đứa con thuần huyết và cao quý, tôi sẽ tôn trọng mẹ của chúng và yêu thương chúng, trong khi tình yêu của tôi thì lại chỉ dành riêng cho cậu. Thật tuyệt vọng biết bao!
  • Rồi Draco thiếp đi, ôm chặt tờ báo trong ngực.
  • Sáng hôm sau, Draco khoác lên mình bộ vest đen đi gặp Axanne. Không hổ là gia tộc thuần huyết, cô nàng thật sự rất cao quý và xinh đẹp với mái tóc nâu và đôi mắt sáng.
  • “Cô Avery”.
  • Axanne ngẩng đầu lên, cười cười chào Draco, “Ngài Malfoy”.
  • Hai người ngồi yên lặng dùng bữa, tuy không ai nói gì nhưng cả hai đều hiểu, họ ở đây chỉ vì cha mẹ. Cuộc hôn nhân này định trước là sẽ chẳng có chút ấm áp nào hết.
  • Bỗng nhiên, Draco nhìn thấy một hình bóng đi ngang qua nơi anh đang ngồi, anh ngẩng phắt đầu lên. Và rồi, trước con mắt dò xét của Axanne, Draco nói:
  • “Xin lỗi, cô Avery, tôi có chuyện gấp cần phải làm ngay bây giờ, nếu cô không phiền, chúng ta hãy gặp nhau vào một ngày khác được chứ?”
  • “Ồ, vâng…”
  • Ngay sau đó, Draco đi nhanh ra ngoài, anh đi theo người mà ban nãy anh nhìn thấy. Khoảng cách giữa hai người rút ngắn dần cho đến lúc chỉ còn khoảng năm bước chân.
  • Đúng là Harry! Cậu đến một khoá cảng rồi biến mất, Draco nhanh chân theo phía sau.
  • Đây là khoá cảng dẫn đến Hẻm Xéo. Nơi đây các phù thuỷ qua lại tấp nập, nếu không theo sát thì có thể mất dấu như chơi! Draco đẩy nhanh tốc độ, thấy Harry bước vào Tiệm Giỡn Phù Thỉ Wỷ Wái của Fred và George.
  • Một thần sáng như cậu thì tới nơi này làm gì?
  • Draco đứng bên ngoài chờ đợi. Một lúc sau, Harry bế một đứa nhỏ xinh xắn đi ra. Draco nghe thấy đứa trẻ nói:
  • “Ba Harry, hôm nay chúng ta đi đâu nữa?”
  • “Chúng ta sẽ đến nhà ở thế giới Muggle nhé?” - Harry đáp.
  • “Vâng ạ!”
  • Đứa bé rất đáng yêu và ngoan ngoãn, Harry không cưỡng được đưa tay lên bẹo má nó rồi tiếp tục bước đi. Giữa hai phù thuỷ một lớn một nhỏ ấy là bầu không khí vui vẻ hạnh phúc biết bao.
  • Nhưng trái ngược với khung cảnh hạnh phúc đó, Draco đang sững sờ mà vô thức nhìn chằm chằm vào Harry, trong đầu không ngừng dâng lên vô số những câu hỏi. anh không ý thức được hành vi của mình lúc này không giống một quý tộc chút nào.
  • Không biết có phải do bản thân là thần sáng nên Harry rất nhạy cảm với những ánh mắt của mọi người hay không, mà đột nhiên cậu dừng lại, quay đầu về phía Draco đang đứng. Thấy Draco đang nhìn chằm chằm vào mình với vẻ sửng sốt, Harry cất giọng ngạc nhiên:
  • “Malfoy?”
  • Draco như vừa trở về từ một chuyến du ngoạn xa xôi nào đó, anh giật mình nhận ra mình vừa thất thố đến nhường nào. Anh cứng nhắc nặn ra một nụ-cười-chuẩn-Malfoy, cái nụ cười ngạo mạn ấy…
  • “Potter, đã lâu không gặp”.
  • Rồi Draco bước về phía Harry.
  • Dưới trận tuyết trắng xoá đầu đông, mái tóc bạch kim của anh như phát sáng vậy; nhưng mái tóc ấy lại khiến gương mặt vốn nhợt nhạt của Draco càng trở nên ốm yếu tiều tuỵ quá đỗi - Harry nghĩ, và nhìn quầng thâm dưới mắt kìa, tên này đã thức trắng bao nhiêu đêm vậy? Chà, nhưng cái khí chất Malfoy trên người hắn thì chẳng lẫn vào đâu được.
  • Draco dừng lại trước mặt Harry, ánh mắt đầy nghi hoặc dừng lại trên người đứa bé.
  • “Đây là…”
  • “Con gái của Hermione và Ron, nó tên là Rose”.
  • “Ồ, ra là thế”. Draco thở phào một cái trong lòng, không phải là con của Harry là được.
  • “Vậy, Malfoy, cậu ở đây làm gì?”
  • “Có việc ở gần đây, đi ngang qua thì gặp cậu. Ừm… Chúc mừng trở thành thần sáng ưu tú”.
  • Harry hơi bất ngờ. Mặc dù sau khi cứu Draco ra khỏi biển lửa, mối quan hệ của hai người trở nên dịu đi không ít, thậm chí đôi lúc nhà Malfoy còn vô-tình nhắc đến Harry, Hermione hay Ron với một thái độ hoà hoãn, nhưng cậu không nghĩ rằng Draco sẽ thân thiện với mình như thế.
  • “Cảm ơn”, Harry nói, “Cậu có muốn dùng trà không? Bọn tôi chuẩn bị tới thế giới Muggle, tôi đang sống trong căn nhà cũ của dì tôi ở đó”.
  • “Cậu sống ở thế giới Muggle?”
  • “Vào mùa đông thôi, tôi thích máy sưởi ở đó hơn là lò sưởi ở đây. Ở thế giới Muggle, tôi có thể chuyển máy sưởi tới bất cứ đâu mà tôi thích. Với lại, tôi cũng sợ lạnh nữa”.
  • Vậy là Draco đi cùng với Harry và Rose tới ngôi nhà ở thế giới Muggle ấy. Căn nhà số 4 đường Privet Drive.
  • Chà, đúng là ấm thật.
  • Harry thả Rose xuống, cô bé nhanh nhẹn chạy vào bếp và lấy ra một hộp trà bá tước. Để ý thì mái tóc cô bé xoăn giống mẹ của mình, còn màu tóc thì giống ba.
  • “Con bé thật đáng yêu phải không?” Harry cười nhẹ.
  • “Nó sẽ là một Gryffindor xuất sắc”.
  • “Ha ha, tôi cũng đoán thế, bố mẹ nó thực sự là những phù thuỷ ưu tú, chẳng qua là hai người đó hơi bận nên Rose thường ở với tôi hơn”.
  • “Một thần sáng như cậu mà lại rảnh rỗi thế sao?”
  • “Thực sự thì cũng không thể gọi là rảnh rỗi, khi tôi bận thì sẽ đưa con bé tới Tiệm Giỡn của bác nó, xong việc thì đón nó về. Nhưng còn đỡ hơn Hermione và Ron, hai người họ không thấy con bé cả tuần nay rồi, phải sang Pháp để tham dự sự kiện nghiên cứu độc dược”.
  • Harry đưa Draco vào phòng khách, Rose đã pha trà xong, đang lôi ra những chiếc bánh nhỏ đặt lên đĩa. Đôi tay bé xinh cứ làm thoăn thoắt, sau đó cô bé lấy ra một cuốn sách, trèo lên sô pha bắt đầu đọc.
  • Nhìn kĩ thì đó là cuốn “Tổng hợp thần chú mới và cũ” do chính tay Hermione viết khi vừa tốt nghiệp Hogwart.
  • “Còn nhỏ mà đã hành xử như một Gryffindor rồi”, Draco cảm thán.
  • Harry cười cười, hai người ngồi xuống ghế và dùng trà. Bầu không khí thật yên bình.
  • Ít nhất thì khi người ngoài nhìn vào sẽ thấy vậy. Còn đối với hai đương sự thì thực sự rất lúng túng. Hai kẻ thù cũ ngồi uống trà với nhau, nghe thật lạ lùng.
  • Draco nhấp một ngụm trà, nói:
  • “Potter, dạo này thế nào?”
  • “Bận rộn với các vụ án. Từ sau khi Voldemort chết thì thỉnh thoảng vẫn có mấy tên cực đoan gây hấn khắp nơi”.
  • “Nghe có vẻ thực sự mệt mỏi nhỉ”.
  • “Còn cậu, Malfoy, bận gì mà đến nỗi mắt thâm quầng thế kia?”
  • Draco vô thức đưa tay lên mắt. Mấy năm nay anh cứ vùi trong tương tư đến mệt mỏi, không chú ý đến bản thân mấy, đến nỗi không ý thức được lúc này nhìn mình tiều tuỵ thế nào.
  • “À… Lo cho sản nghiệp của dinh thự Malfoy thôi. Và nghĩ cách từ chối mấy cuộc hôn nhân thuần huyết”.
  • “Nghe còn mệt mỏi hơn tôi đấy…”
  • Rồi hai người tâm sự với nhau cả ngày hôm đó, dưới cái nắng hanh dịu dàng, trong căn phòng ấm áp. Mọi mâu thuẫn, ngượng nghịu trước đây như bị bỏ quên vào dĩ vãng - nơi nó vốn thuộc về. Chẳng ai lại nghĩ đó là một khung cảnh nên có giữa hai kẻ thù cũ cả. Bức tường ngăn cách nặng nề giữa hai người dường như đang dần bị dỡ đi, từng viên gạch một.
14
Chương 1